" Người Scythia" hậu cổ đại Người_Scythia

Thời kỳ di cư

Mặc dù người Scythia cổ đại có thể phần lớn đã biến mất vào thế kỷ 1 TCN, nhưng người La Mã miền Đông vẫn tiếp tục nói theo quy ước về "người Scythia" để chỉ các bộ lạc và các liên minh gốc Đức[40] hoặc các dân tộc du cư cưỡi ngựa tại đại lục Á-Âu nói chung. Năm 448, hai "người Scythia" cưỡi ngựa đã dẫn đặc phái viên Priscus tới nơi dựng lều trại của AttilaPannonia. Người đến từ Đông La Mã này (Priscus) trong trường hợp này đã phân biệt khá cẩn thận người Scythia với người Goth và người Hung, những người đi theo Attila.

Người Sarmatia (bao gồm cả người Alan và cuối cùng là người Ossetia) được coi là người Scythia theo nghĩa rộng của cụm từ này — những dân tộc nói thứ tiếng vùng Đông bắc Iran — nhưng tuy nhiên họ vẫn là khác biệt với người Scythia theo đúng nghĩa[41]

Sử cũ Đông La Mã cũng nhắc tới những kẻ cướp người Rus đã tấn công thành Constantinopolis vào khoảng năm 860 trong các miêu tả đương thời như là "người Tauroscythia", do nguồn gốc địa lý của họ, mặc dù họ không có bất kỳ mối liên hệ sắc tộc nào với người Scythia. Giáo chủ Photius I có thể là người đầu tiên sử dụng thuật ngữ này để chỉ người Rus trong thời kỳ thành Constantinopolis bị vây hãm vào năm 860.

Trong văn hóa phương Tây cận - hiện đại

Do tiếng tăm mà các sử gia Hy Lạp đã thiết lập, người Scythia trong một thời gian dài được coi là hình ảnh thu nhỏ của sự độc ác, dã man và man rợ trong thời kỳ cận đại. Chẳng hạn, Shakespeare, đã ám chỉ tới truyền thuyết cho rằng người Scythia ăn thịt con của mình trong vở kịch King Lear (Vua Lear) của mình:

The barbarous Scythian

Or he that makes his generation messes
To gorge his appetite, shall to my bosom
¨Be as well neighbour'd, pitied, and relieved,
As thou my sometime daughter.[42]

Không những thế, điển tích về chiến thắng oanh liệt của Nữ hoàng Tomyris xứ Scythia trước vị vua Ba Tư uy dũng Cyrus Đại Đế có ảnh hưởng sâu đậm đến nền văn hóa Tây phương nói chung, và đến đại văn hào Shakespeare nói riêng. Trong phần đầu của vở kịch "Henry VI", khi Nữ Bá tước của Auvergne lập mưu giết tên lãnh chúa độc ác Talbot, bà nói:[43]

Ta sẽ trở nên lừng danh vì chiến công này

Cũng như Tomyris xứ Scythia vì giết Cyrus.

— Nữ Bá tước của Auvergne

Một cách đặc trưng, người Anh cận đại khi luận về Ireland thường xuyên viện đến các so sánh với người Scythia nhằm khẳng định rằng cư dân bản địa của Ireland là hậu duệ từ những "ông ba bị" cổ đại này, và chứng minh rằng bản thân họ (người Ireland) cũng man rợ giống như tổ tiên được coi là của họ. Nhà thơ người Anh, Edmund Spenser (1552-1599) đã viết rằng

the Chiefest [dân tộc đã định cư tại Ireland] I Suppose to be Scithians... which firste inhabitinge and afterwarde stretchinge themselves forthe into the lande as theire numbers increased named it all of themselues Scuttenlande which more brieflye is Called Scuttlande or Scotlande.[44]

Như là căn cứ cho nguồn gốc này, Spenser đã trích dẫn một số tập quán được coi là của người Ireland như uống máu, kiểu sống du mục, kiểu mặc áo choàng và các kiểu tóc cũng như

Cryes allsoe vsed amongeste the Irishe which savor greatlye of the Scythyan Barbarisme.

William Camden, một trong những nguồn chính của Spenser, bình luận về truyền thuyết nguồn gốc này như sau:

to derive descent from a Scythian stock, cannot be thought any waies dishonourable, seeing that the Scythians, as they are most ancient, so they have been the Conquerours of most Nations, themselves alwaies invincible, and never subject to the Empire of others.[45]
Chủ nghĩa dân tộc lãng mạn: Trận đánh giữa người Scythia và người Slav (Viktor Vasnetsov, 1881).

Trong thế kỷ 17 và 18, người nước ngoài coi người Nga là hậu duệ của người Scythia. Việc người Nga được đánh đồng với người Scythia trở thành một hiện tượng hết sức phổ biến trong thơ ca thế kỷ 18, và Aleksandr A. Blok (1880 - 1921) đã nhắc tới truyền thống này một cách châm biếm trong bài thơ lớn cuối cùng của ông, Скифы (người Scythia) (1920). Vào thế kỷ 19, trong tác phẩm lừng danh "Life of Frederick the Great",[46] nói về cuộc đời của vị vua - anh hùng Friedrich II Đại Đế (1740 - 1786) của nước Phổ, nhà sử học nổi tiếng người AnhThomas Babington Macaulay, Nam tước Macaulay thứ nhất (1800 - 1859) khi nói về trận đánh khốc liệt vào năm 1758 tại làng Zorndorf (gần Frankfort trên sông Oder) trong cuộc Chiến tranh Bảy năm (1756 - 1763), giữa Quân đội Nga và Phổ Phổ do vua Friedrich II Đại Đế thân chinh thống lĩnh, có ghi nhận như sau:[47]

Hai bên đánh nhau lâu dài và đẫm máu. Không ai khoan dung cho ai, và cũng không ai nhận lấy sự khoan dung từ ai; do người Germanngười Scythia ghét cay ghét đắng nhau, và cảnh tượng của những cuộc tàn phá do những kẻ xâm lược khá man rợ (chỉ quân Nga) gây ra đã chọc điên Quốc vương và ba quân. Quân Nga bại trận với tổn thất nặng nề...
— Thomas Babington Macaulay

Cũng trong thế kỷ 19, những tác giả theo trường phái lãng mạn ở phương Tây đã biến đổi người Scythia "man rợ" trong văn chương thành các tổ tiên sống tự do và hoang dã, dũng cảm và dân chủ của mọi người Ấn-Âu tóc vàng.

Các tuyên bố về hậu duệ

Một số nhóm sắc tộc cận/hiện đại đã tuyên bố là hậu duệ của người Scythia như là phương tiện để mở rộng về quá khứ lịch sử dân tộc mình, cũng như để chứng tỏ mối liên hệ đầy thanh thế với thời cổ đại.

Người Scythia được đề cao trong một số truyền thuyết về nguồn gốc dân tộc thời kỳ Hậu-Trung cổ của người Celt.

Sử gia người Anh Sharon Turner trong cuốn History of the Anglo-Saxons, đã kết luận

"Người Scythia di cư đã đi ngang qua Araxes, vượt ra khỏi châu Á, và đột nhiên xuất hiện tại châu Âu trong thế kỷ 6 TCN."

Trích dẫn nhiều nguồn tài liệu cổ, Sharon Turner đã coi người Scythia ("Sakai") là tổ tiên của người Anglo Saxon. Tuy nhiên, kết luận này còn chứa đầy mâu thuẫn.

Các truyền thống của người Kazakhngười Yakutia gốc Turk (tên tự gọi đều là "Sakha"); và người PashtunAfghanistan đều kết nối các dân tộc này với người Scythia. Một số truyền thuyết của người Pict; người Gael; người Hungary; người Serbngười Croatia (trong số các dân tộc khác) cũng đều có nhắc tới nguồn gốc Scythia. Trong đoạn hai của Tuyên ngôn Arbroath năm 1320 các tầng lớp trên của Scotland đã tuyên bố Scythia là quê hương trước đây của người Scotland. Một số cây viết theo chủ nghĩa dân tộc lãng mạn tuyên bố rằng người Scythia đóng vai trò trong sự hình thành đế quốc của người Medes và giống như vậy của Albania Kavkaz, nhà nước tiền nhiệm thời cổ đại của Cộng hòa Azerbaijan ngày nay. Các tuyên bố về nguồn gốc Scythia cũng đóng vai trò trong cả chủ nghĩa Liên-Turk lẫn chủ nghĩa Sarmatia.

Các nguồn tài liệu FrankCaroling truy nguyên tổ tiên hoàng gia Meroving tới bộ lạc gốc ĐứcSicambri. Gregory của Tours chứng minh trong cuốn History of the Franks của ông rằng khi Clovis được rửa tội, ông đã nói tới mình như là người Sicambi bằng câu "Mitis depone colla, Sicamber, adora quod incendisti, incendi quod adorasti."'. Biên niên sử Fredegar lại biểu lộ rằng người Frank tin tưởng rằng người Sicambri là một bộ lạc hậy duệ Scythia hoặc Cimmeria, những người đã đổi tên gọi dân tộc mình thành Frank để tỏ lòng kính trọng thủ lĩnh Franco của mình vào năm 11 TCN.